Tôi vừa mới ốm dậy, trải qua những ngày mệt mỏi vì bệnh tật và chán nản vì chuyện nhà. Chuyện là cách đây một tuần, tôi trải qua phẫu thuật phải nằm viện mấy ngày. Con cháu lo lắng, cắt cử nhau trông nom, mong tôi sớm bình phục. Cũng may là tình trạng bệnh của tôi cũng không quá nghiêm trọng, nên tôi không có gì phải suy nghĩ và chỉ vài ngày là được về nhà.

Chuyện cũng không có gì, nếu không có việc con rể của tôi dẫn theo đoàn khách đại diện cho công ty tới thăm hỏi, động viên. Quả thực, tôi cũng đã dặn con cháu là không nên phiền phức đến ai, nhất là chuyện thăm hỏi, nhưng con rể tôi lại khiến tôi bất ngờ. Đó là đoàn đại diện công ty vì con rể tôi làm trưởng phòng, nên chắc là đại diện lãnh đạo công ty, các phòng ban trong công ty.

Sau một hồi thăm hỏi xã giao, đoàn khách nói lời từ biệt và chúc tôi sớm khỏe mạnh. Tôi cũng vui và ấm áp trước những tấm lòng quan tâm, động viên của công ty con rể. Điều tôi áy náy là nhìn qua giỏ hoa quả thấy có một xấp phong bì, họ đến thăm hỏi là quý rồi, lại còn gửi cả phong bì nữa. Họ quá chu đáo làm tôi cũng suy nghĩ nhiều vì đã làm phiền người khác về thời gian, tốn kém t.iền bạc.

Khi đoàn khách vừa rời khỏi được ít phút, con rể tôi trở lại phòng của tôi. Con rể lục giỏ hoa quả để tìm phong bì, mặc cho làm rơi mấy quả táo xuống sàn nhà lăn cả vào gầm giường. Con rể không quan tâm đến chuyện đó, cũng như sự có mặt của tôi. Lục từng chiếc phong bì, sau đó lấy giấy bút ra ghi chép, lẩm bẩm điều gì đó.

Hành động của con rể khiến bố vợ muốn khuyên con gái ly hôn. Ảnh minh họa

Con gái tôi ở đó, hỏi sao chồng lại làm như thế thì con rể tôi nổi cáu mắng vợ: ” T.iền người ta thăm hỏi, mình phải biết ai thăm mình, bao nhiêu t.iền để rồi sau này đi lại họ. Mình không kiểm tra, sao biết được ai và cũng qua việc này cũng thấy một số người mình đi thăm viếng nhà họ, vậy mà bố mình ốm đau họ còn không gửi lại, anh sẽ cạch mặt họ ra không chơi nữa. Còn mấy người khác đi rõ ít t.iền, quá bôi bác, mất mặt“.

Chưa dừng lại ở việc càu nhàu, oán trách người nọ, người kia không gửi phong bì, hoặc đi ít so với kì vọng. Con rể cầm t.iền ra đếm rồi đưa 2 triệu cho vợ nói là biếu bố bồi bổ sức khỏe, số t.iền còn lại tôi nghĩ là khoảng gần 20 triệu, con rể cất vào túi của mình. Con rể giải thích với vợ: ” T.iền này họ đi mình, cũng có phải là của mình đâu, cũng là nợ nhau, trả nhau cả thôi. Rồi ít nữa nhà của họ có việc, mình lại phải đi lại, coi như là hòa“.

Tôi không quan tâm tới chuyện t.iền nong, con rể muốn sao cũng được mặc dù tôi thấy hành động của con rể có phần tính toán và thái quá. Nhưng khi con gái tôi tỏ ra không vừa lòng, muốn rằng số t.iền đó nên đưa hết cho bố để giúp bố chi trả các khoản t.iền vừa qua. Con rể tôi vùng vằng, bực tức nói vợ về nhà nói chuyện. Nhìn cảnh vợ chồng của con gái cãi cọ, tức giận với nhau mà tôi không thể nào yên tâm được.

Sau hôm đó, con gái tôi sang nhà ấm ức vì bị chồng đ.ánh, đồng thời than vãn chồng đối xử không tôn trọng trong thời gian qua. Con rể tôi là người rất chi li về chuyện t.iền nong, tính toán thiệt hơn với cả người nhà và không chịu nhường nhịn ai bao giờ. Con gái tôi mua gì, tiêu gì cũng phải xin phép chồng, đồng ý mới được, còn không sẽ phũ phàng trách móc.

Chứng kiến cảnh con rể chỉ vì ít t.iền thăm hỏi mà có hành xử thiếu tế nhị, thiếu tôn trọng con gái mà tôi đau lòng. Tôi trách bản thân mình vì ốm đau mà đã đẩy vợ chồng con vào cảnh bất hòa. Tôi cũng tự trách bản thân không sớm nhìn ra bản chất con rể để mà xem xét quyết định cho con cưới hay không…

Vừa mới khỏi bệnh mà tôi mệt mỏi như là ốm thêm. Bây giờ tôi đang khó xử, thương con gái mà không biết phải làm sao. Con rể tôi quá đáng như vậy, tôi nên khuyên con gái thế nào đây?